1/8/11

Gửi người phương xa[1]

Mình vẫn sống, ít tham vọng hơn, cam chịu hơn và thực tế hơn. Cuộc sống quả thật không dễ dàng, không như mình nghĩ. Mà cuộc sống quả thật rất phức tạp.

Mình đã dần chấp nhận làm một công việc nhẹ nhàng, ít áp lực không đòi hỏi nhiều về trí tuệ và mình chấp nhận tự tạo cho mình những mục tiêu, những niềm vui nho nhỏ để mà tiếp tục sống. 

Mình chấp nhận là kẻ hèn nhát, đứng ngoài thời cuộc đang sôi sục, cuộn sóng hiện nay để sống trong cái vỏ bọc an toàn của một kẻ làm công ăn lương bình thường. Mình nhìn mọi người xuống đường, thể hiện tình yêu nước, bản lĩnh chính trị và tâm thế của người trí thức, tuổi trẻ nước nhà mà rất khâm phục, âm thầm dõi theo những bước chân ấy và cũng chỉ đến thế thôi, mình không dám đánh đổi quá nhiều thứ khác, ít nhất là những thứ mình đang có.

Mình đang dần chấp nhận rằng, tất cả những ước mơ, hoài bão và công lao học hành của mình trước đây khi ra đời nó cũng bình thường thôi và phải biết mình, biết người giữa thời buổi loạn lạc này.

Bạn bảo mình đừng mải mê sự nghiệp mà quên chuyện vợ con. Mình cười tự nhủ trong bụng, thời buổi này sự nghiệp gì cho mình xây khi mọi giá trị bị đảo lộn, các khái niệm bị đánh tráo, cuộc sống thiếu một niềm tin, lý tưởng chân chính.

Đành làm kẻ bộ hành mệt mỏi, nhìn đời trôi thôi vậy.