12/10/10

Một tiếng thở dài lặng lẽ trên xứ vô tình!

Đã gần 2 ngày trôi qua kể từ đêm trình diễn và bắn pháo hoa hoành tráng ở Mỹ Đình đã kết thúc.Quả thật, là dịp nghìn năm có một của thủ đô " nghìn năm văn hiến", "trái tim của cả nước" nên thế là cũng mãn nguyện rồi.Chỉ có điều, vẫn còn có gì đấy vương vấn trong tôi một nỗi buồn man mác.Nỗi buồn này chẳng phải nỗi buồn thường tình của những kẻ thấy "sau cuộc vui là nỗi ê chề", cũng không phải vì những ngày thu Hà Nội, đẹp mà buồn như nghìn năm vẫn thế,...Mà đấy là nỗi buồn trước nỗi đau của những người đồng bào miền Trung mình chìm trong cơn lũ, ngoi ngóp trong cảnh màn trời chiếu đất vẫn mong cho Hà Nội không mưa để lễ hội được diễn ra suôn sẻ.Và nỗi buồn cho cái mình vẫn mong mỏi, vẫn hy vọng nhưng không bao giờ đến.
 Không, không và không bao giờ đến....
 Chỉ một phút thôi! 60 giây thôi
Mong, những con người tưng bừng tham gia lễ diễu binh hay hơn 200.000 người ngỡ ngàng vì có mặt trong bức ảnh ở Mỹ Đình và các vị lãnh đạo khả kính của chúng ta, dành một phút thôi để tưởng niệm những người đồng bào xấu số ở miền Trung vừa qua.Vậy mà điều ấy đã không bao giờ diễn ra.
Giải thích như Bọ Lập " than ôi cái vô tình của con người" có lẽ chính xác, hay là " lòng trắc ẩn bị mệt mỏi" của GS Nguyễn Văn Tuấn chắc cũng không sai.Còn tôi, tôi chỉ biết buông một tiếng thở dài lặng lẽ trên xứ vô tình mà mình đang sống.